4/6/18. Tuổi 70 Út Đạt Đinh Bảy mươi.
Thời gian thấm thoát thật mau.
Ngày
nào mười bảy, giờ thành bảy mươi!
Bảy mươi tuổi mới vui chơi.
Rất ưa đấm bóp, ưa xơi món mềm.
…”
Bảy
mươi bạc trắng chỏm trên.
Sợi rơi, sợi rụng còn lại mấy ngoe.
Bảy mươi nghễnh ngãng khó nghe.
Tay run, chân chậm, lè phè khỏi chê.
Trông gà, hóa quốc vui ghê.
Bỏ đâu, quên đó, tìm hoài thấy phê.
Bảy mươi giữ mối tình si.
Mê say thầy thuốc đi về triền miên.
Bệnh viện lui tới thường xuyên.
Tủ nhà đầy ắp thuốc viên đủ màu.
Mạch vành, xơ vữa đã lâu.
Xơ gan, yếu thận, nửa đầu tê đau.
Bảy mươi chẳng dám đèo bồng.
Rã rời xí oách còn mong nỗi gì?
Bảy mươi bia rượu khước từ.
Gan suy, xương cốt mỏi nhừ liên miên.
Thường hay thức giấc nửa đêm.
Trằn trọc tới sáng như là nhớ ai.
Bảy mươi tuổi hết dẻo dai.
Nhưng
ưa cuốc bộ, xe hơi chẳng cần.
Bảy mươi tuổi vẫn còn xuân.
Đôi
môi luôn mở góp phần làm duyên.
Bảy mươi là tuổi thần tiên.
Nói sau quên trước ưu phiền làm chi.
Bảy mươi tuổi có mấy khi.
Vui cùng con cháu, kẻo “hoài tuổi xuân…” |